Đừng bao giờ cho người khác cái tệ nhất nếu bạn muốn phát triển được cái tốt nhất của mình. Bạn và tôi, mỗi người đều có rất nhiều kế hoạch cho tương lai. Khi ta có những lời nói và hành động tích cực, phẩm chất của ta - cũng như một hạt giống đủ điều kiện về dinh dưỡng và sự chăm sóc - sẽ thức dậy, chuyển mình và trưởng thành.
Và việc này diễn ra trước khi chúng ta bắt đầu cuốn sách này. Chẳng hạn, nếu chúng ta tin rằng, mục đích duy nhất của công việc là để tích lũy của cải và một ngày kia, của cải sẽ cho chúng ta tiện nghi và tự do như chúng ta hằng khao khát thì viễn cảnh về cuộc sống tương lai chúng ta - tầm nhìn của chúng ta - sẽ là cuộc chạy đua không ngừng nhằm có được nhiều tài sản vật chất, thậm chí bất chấp những lợi ích của cộng đồng hay của người khác. Ta không thể lên án người khác và biện hộ cho mình, như thế là lừa dối và sẽ không được mọi người chấp nhận.
Tôi đã trả lời rằng tôi cũng từng làm việc với nhiều người có tự do về thể chất, nhưng lại là những người bị mất tự do về tinh thần. Cùng san sẻ với nhau điều tốt là biểu hiện của một bản chất rộng lượng. Chẳng hạn như, khi ta nhìn vào người khác, thay vì tập trung vào điểm yếu của họ, như nhiều người trong chúng ta thường làm, thì những suy nghĩ tích cực sẽ hướng chúng ta nhìn vào những điểm mạnh và những phẩm chất tốt đẹp của họ.
Bốn trăm năm sau, phi trường ở Roma được đặt tên là phi trường Leonard de Vinci. Hãy nhớ rằng: "Chúng ta chỉ nhận được những gì mà chúng ta đã cho đi". Điều này nghe có vẻ quá lý tưởng và không mấy hiện thực.
Đừng bao giờ hành động như thể chúng ta là chủ nhân của bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai. Vì như vậy chẳng khác nào nhắm mắt băng qua một con đường nhiều xe cộ: thật nguy hiểm cho ta và mang tính phá hoại đối với người khác. Điều này có nghĩa là dù đôi khi quanh ta là những người "tiêu cực" nhưng ta có thể chọn lựa để hành động tích cực.
Dùng những từ tích cực đó để mô tả về bản thân mình trên một tờ giấy. Đừng bao giờ chịu đầu hàng, nếu không, bạn sẽ đánh mất số phận của bạn. Ngồi thoải mãi và thư giãn cơ thể.
Đừng sợ khi bày tỏ chân thật. Có một nghịch lý là khi ta không cố chiếm giữ, ta lại nhận được mọi thứ. Căn bệnh tai hại nhất của tâm trí chính là suy nghĩ quá mức, đặc biệt là suy nghĩ quá nhiều về người khác: người ta làm gì, lẽ ra người ta phải làm gì, họ đã nói gì, ta muốn họ phải nói gì, tại sao họ cứ nói thế.
Đây là những cách nói chúng ta dùng để biện hộ cho mình hay để trì hoãn mọi việc. Cách duy nhất để các báu vật này tăng lên là đem cho chúng đi. Chúng ta nên tự nhiên nhưng không được bốc đồng.
Ngồi một cách thoải mái và thư giãn. Hiện thực làm tăng sức mạnh nội tâm. Nó làm thay đổi suy nghĩ của tôi về con người.
Chúng ta suy nghĩ như thế nào thì sẽ nhận thức như thế ấy, và chúng ta nhận thức như thế nào thì cuộc đời chúng ta sẽ như thế ấy. Sự hài lòng đến khi một người sống bằng sự trung thực và giản dị. Nếu giá trị của chúng ta phụ thuộc vào những gì đang có thì điều đó sẽ tạo nên nỗi lo sợ mất mát, hoặc chúng ta sẽ cảm thấy không hạnh phúc khi ai đó có nhiều hơn mình.