Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Chẳng có gì để thấy xót thương. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Thấy mặt mình mát lạnh. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Tôi không muốn đi đâu cả. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.