Muốn được tin tưởng một lúc. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.
Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.