Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Để không khóc, phải cười thôi. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Có ai mất xe lại thế không. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Mấy người này trông nhát lắm. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Và dễ sống hơn một chút. Con không nói thì làm sao mẹ biết.