Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Có lẽ mình nên im lặng. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.