Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Đến chỗ học không phải để học.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Không không cần gì cần ai nữa. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.