Hắn cũng đang không cảm nhận được. Tôi bảo: Chào chú. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Màu mận đương độ chín. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Chúng tôi đã chết rồi. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Có phải tôi nói đâu. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Càng kéo nó càng lùi lại. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Cho từng tờ vào lửa.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?