Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ.
Tôi còn nhớ ở lễ tang của John, tôi đã nói rằng: Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi tối thứ sáu hôm ấy, lúc tôi ở bệnh viện bên John trong những giây phút cuối cùng. Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không. Tôi thích gặp gỡ những phụ nữ trẻ trung. - Cậu có thể qua chào người thân của tôi một tiếng được không hả Sinatra?
Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Và nhiệm vụ của các đài phát thanh và truyền hình là tổ chức những chiến dịch thu góp tiền của. Khi thấy dáng vẻ của ông, bạn không thể nghĩ đây là ông bầu của một đội bóng vừa thảm bại.
Không cần thiết phải như vậy. Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy. Trời ạ, văn phong thẳng thắn kết hợp với vài ly rượu thì điều gì sẽ xảy ra đây? Người say thì nào có điều khiển được lời nói của mình… Tôi lo chương trình sẽ bị thất bại.
Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng. Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác. Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa.
Bởi những câu nói mà văn phong ngữ pháp quá khác xa khuôn mẫu thông thường sẽ làm tối nghĩa ý của bạn. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này. Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng.
Tôi viết đôi dòng lý lịch và đánh liều nộp lên đài. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp. Casey Stengel được mời tới cuộc hội thảo để cho biết quan điểm của mình.
Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người.
Mọi việc đã thành công tốt đẹp. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Hay ít nhất cũng phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc họp.