Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Hoặc tôi chuyển lớp.
Họ là mỗi con người. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng.