Bú Vú Vợ

đến nhà thằng bạn thời đại học chơi nhưng chỉ có má nó ở nhà…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.

    Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.

    Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.

    Rồi thể hình tính sau. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.

    Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Xung quanh là người. Cớ gì mà không dám nói.

    Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.

    Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.

    Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.

    Nhưng mà tôi ươm mầm. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.

    Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap