What Ive felt what Ive known never shine through what I know Cũng có cớ để thôi viết. Mọi thứ vẫn như thế.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Tiếp theo thì còn tùy. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Tất nhiên là mệt mỏi. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Thôi nhé, cất ngay đi. Bác không thoát được ra đâu. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Sức khỏe phải tự mình giữ.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Tôi để vài ngày trôi đi. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.