Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Sáng được bác cho ngủ bù.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.
Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Để trẻ con bớt dần phải khóc. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Nhu cầu của bạn không cao. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Nó vẫn đang phải chứng minh. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.