Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này: Vậy lúc đầu, xin bạn đừng làm nhiều quá. Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút.
Nhưng riêng về phần tôi thì không khi nào bạn bắt gặp tôi du lịch mà không mang theo Marc Aurele. Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa.
Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Nếu người ta bảo bạn chỉ chỉ tên những nhạc cụ dùng trong khúc đầu bản hòa tấu C thấp thì chắc bạn chỉ không được. Học cái gì? Điều đó không thành vấn đề, từ xưa tới giờ nó chưa bao giờ thành vấn đề.
Có lẽ bạn tưởng rằng tấu nhạc là hợp nhiều nhạc cụ một cách hỗn độn để gây một mớ âm thanh êm đềm. Khi bạn ở nhà ra đi, bạn tập trung tư tưởng vào một vật nào đó (mới đầu, vào bất cứ vật nào cũng được). Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu.
Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Đầy cả mặt đất, từng đóng ra đấy.
Nếu người ta bảo bạn chỉ chỉ tên những nhạc cụ dùng trong khúc đầu bản hòa tấu C thấp thì chắc bạn chỉ không được. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Không có gì so sánh với nó được.
Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về.
Học không phải là để thông hiểu văn chương, biết nghệ thuật hoặc một môn học nào khác, mà là để tự biết mình. Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao. - Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy.
Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác. Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu. Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết.
Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp. Đọc hết chương trước, chắc bạn thấy vui vẻ hy vọng và tự nhủ: "Anh chàng này sẽ chỉ cho mình một cách dễ dàng và không mệt nhọc để làm những việc mình muốn làm từ lâu nay mà không được". Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay.