Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Cũng là để thăm dò phản ứng. Đúng là chuyện thường.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Mực thước và tự nhiên.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Nhưng như thế là em còn muốn. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Họ kinh doanh khách sạn. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.