Bạn thấy đấy, muốn thành công trong cuộc sống thì phải biết cách nói chuyện. Điều này không có nghĩa là bạn phải lầm lì ít nói. Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình.
Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai. Cởi mở như thế nào đây? Hãy nói về tiểu sử, sở thích, tính tình, về chuyên môn, hay về những ước mơ của bạn… Rồi hỏi lại người khách của mình những câu hỏi đó. Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một nhà diễn thuyết sắc sảo không.
Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?. Tôi tự thuyết trình một mình. Một buổi sáng đẹp trời, như thường lệ, vừa nhác thấy Jim là anh chàng hồ hởi: Jim, khỏe không?
Cậu làm việc này được chứ Larry? Đừng lo. Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.
Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Tôi xin chịu trách nhiệm.
Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.
Ngày nay đó chính là điều quan trọng nhất: An toàn. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này!
Tôi không thể trả lời câu hỏi này được vì tôi không rõ lắm. Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó. Nó muốn trở thành một người giống như anh.
Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Và hãy nghĩ rằng nếu người ta không thấy được sự nhiệt tình của bạn và công ty bạn, thì liệu có ai hào hứng tới làm việc ở đó. Trong ký ức của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài.
Nhưng nó quan trọng đối với ta và ảnh hưởng trực tiếp đến những người ngồi nghe ta nói. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được. Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị.