Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Cháu vẫn nằm trong chăn. Làm một bài thơ dở để được khen.
Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Rất nhiều người quen đến thăm. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.