Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Dù biết là tạm thời thôi. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày.
Nhưng họ sống không bình thường. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Chỉ có con mèo không ngược.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Khán giả sôi động phết. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.