Từ Thế Xương sinh tháng 10 năm 1856 ở huyện Khai Phong tỉnh Hà Nam. Thực là một cậu con trai đáng chán. Cao thủ về đàm phán phải có 3 yếu lãnh sau đây:
Cho nên tán tụng người khác giới cần quan tâm kỹ xảo nếu không thì một sai sót nhỏ do bất cẩn có thể dẫn đến hiểu lầm lớn. Xí nghiệp khai trương cần phải có danh tiếng nên phải làm sao gây được ấn tượng tốt trong công chúng. Em chớ quá bận lòng.
Rồi ông gọi một thủy thủ Mỹ đến và nói rằng: "Anh có thấy cây cột cờ cao 200m kia hay không Trèo nhanh lên, giơ tay chào hai lần, rồi nhảy xuống". Loại người này có lòng tự trọng rất cao, chỉ muốn làm bà chủ, vừa giao tiếp với nam giới rất thoải mái, vừa không dễ gì xuôi lòng theo một nam giới bất kỳ. Điều then chốt là phải hưởng ứng nhu cầu của đối phương một cách lặng lẽ, tức lấy lợi ích đối phương làm trọng đồng thời mở đường cho lợi ích của mình.
Trong mắt chủ nhà chỉ có ông chủ nhiệm khoa khiến cho thể diện các đồng sự bị tổn thương. Ông quy định mỗi nhà trồng một cây du, 10 cây mỹ bạch, 50 gốc hành, một ruộng rau cần, nuôi 2 lợn nái, 5 con gà. Chồng bảo về ngay, hãy về trước đi.
Bất kỳ một người lãnh đạo giỏi nào cũng biết dùng cây gậy và củ cà rốt để đạt đến kết quả tốt. Cầu người giúp đỡ là bị động. Ví dụ như trong khi phỏng vấn, chúng ta thường gặp những tình huống không tưởng tượng trước được.
Người ta quen mua các album âm nhạc nổi tiếng thế giới, không một chút quan tâm ban nhạc này. Yến anh đã cứu được mạng người mã phu. Tấm lòng chân thực của Anna đúng như nàng đã nói.
Sắp chết đói mà được người đời cho một củ khoai thì hơn cả một núi vàng khi phú quí. phương pháp gây áp lực trực diện cố ý phản bác ý kiến của đối phương. Nàng cảm thấy như bị khủng bố, không dám bước ra khỏi khách sạn.
Nhưng Khổng Minh lão luyện không chịu thất tín để mất thời cơ ban ơn lấy lòng người, vì vậy kiên quyết cho giải ngũ như kế hoạch đã định. Quân Thục đuổi gấp bắt sống đượm mạnh Hoạch. Nói xong bean quỳ xuống khóc thưa rằng: “Thừa thắng ân uy, chúng tôi không dám làm phản nữa .
Thượng Phương Cấm hồi hộp lo âu đành hếu mạng vác mặt đến hầu Chu Bác. Thực tế, trong xã hội người đúng với thực chất đó thì họ thường nói không nhiều lắm. Một diễn viên khác bèn đến tâu với hoàng đế rằng: "Hai diễn viên này phải vào tù”.
Tuy Bàng Quyên nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn buông lỏng việc giám sát Tôn Tần. Câu chuyện này chứng minh có những sự tình thực tế không làm được nhưng người ta vẫn dễ dàng chấp nhận. Trong cuộc sống hiện thực thường gặp trường hợp do lời nói sai mà lâm vào quẫn bách, ít nhiều ảnh hưởng đến mặt trái của giao tế.