Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Mấy con hổ cũng thế.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Hoặc tôi chuyển lớp. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Tôi vẫn không nói lời nào… Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Hoặc: Môn này không phải học. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Thôi, bác đừng xuống. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.