Vậy thì, bạn sẽ đưa số tiền đó cho ai?! Chú ý xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry Kissinger: Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?. Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất.
Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn đã thành công bước đầu trong giao tiếp. Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì? Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây.
Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Tôi đã chọn đúng đề tài để nói. Một số người hỏi tôi rằng có thuật thần bí nào mà có thể cuốn hút khán giả như vậy.
Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh.
Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.
Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ. Tôi bắt máy lên: Xin chào. Đó chính là những con sâu làm rầu… bài diễn văn của bạn.
Nếu cẩn thận hơn thì mọi việc đã chặn đứng ngay từ đầu. Thậm chí ngay cả vợ của Sullivan cũng liên tục đưa tay lên dụi mắt. Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời.
Ngoài ra anh còn là một nhà doanh nghiệp thành công. Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn.
Dale Carnegie viết cuốn sách nhan đề Tạo ấn tượng và gây thiện cảm có tới 15 triệu bản được tiêu thụ. Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói. Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi gì.
Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường. Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.