Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Có người cười toe toét. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Vật chất? Bạn đâu có.