Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Cháu nói thế không đúng.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Một cái gì đó kinh điển. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Dù biết là tạm thời thôi. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Tự giác làm một số việc.