Má tôi và nhà tôi qua đời, các con tôi đi ở riêng, để lại trong đời tôi một lỗ trống mà tôi đã lấp được nhờ công việc ấy". Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa. Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích.
Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. Rồi ông ta lại ranh mãnh nói luôn: "Vả chăng, bộ răng mà cô cố tình che đậy đó, biết đâu nó chẳng làm cho cô nổi danh?" Chị Cass Deley nghe theo và không thèm nghĩ tới cái "mái hiên" của mình nữa.
Thiệt thì đó là đánh cá, một lối đánhh cá khoa học, lấy luật trung bình là nền tảng vậy. Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa. Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi.
ÔnNg phải nghiên cứu tỉ mỉ những bản tài liệu dài và phức tạp khả dĩ đủ hiểu để biết đường mà biểu diễn quyết chống hay thuận. Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần.
Rồi ông đưa những sự kiện ra. Alvarez ở dưỡng đường Mayo thì nói: "Những ung thư trong bao tử sưng thêm hay tiêu bớt đi là tuỳ sự mệt nhọc của bộ thần kinh tăng hay giảm". Có một ngạn ngữ nói rằng một người mà bị kẻ khác phạm tới cách nào cũng không nổi nóng được, thì là người ngu.
Sáu tuần sau, ông nọ mời bác sĩ lại coi phòng giấy của mình. Nhà rông mà tôi ở có một mình". Con hơn loài chim nhiều phải không?.
Các bác sĩ dùng đủ phương thuốc ngủ, thuốc mê, cả phép thôi miên nữa, nhưng vẫn vô hiệu. Nhiều phen chúng tôi túi bụi vì việc. Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc:
Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình.
Năng lực xuất ra để làm việc này trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có thể dùng để nhắc hai mươi tấn than đá lên cao 90 phân. Trước kia chúng tôi vào phòng hội nghị, lo lắng, kể lể hết những chỗ bất mãn, thất bại trong công việc làm ăn để rồi sau cùng hỏi nhau: "Làm sao bây giờ?" Tôi bỏ hẳn lõi đó đi, lập ra một một quy tắc mới: "Hội viên nào muốn đưa một vấn đề ra bàn cãi, trước hết phải thảo và trình tờ chép những câu trả lời cho bốn câu hỏi này". Thế rồi, tôi quyết định làm một việc gì có ích cho hết lo, tôi bèn cất một mái gỗ dày che lỗ hầm để khỏi bị mảnh bom, đạn.
Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Người thường, nếu đui và bị mổ mắt 12 lần thì chắc là sợ mà gầy ốm như ma dại, còn ông Tarkingtom thì nói "Bây giờ có đổi nổi đau đớn ấy để được nỗi vui hơn tôi cũng không đổi". "Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm".