Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Mất mất người kể chuyện. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Hai chuyện này khác nhau. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Và có lẽ cả hướng thiện.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Rao giảng cũng là chơi.