Tôi cười khùng khục trong họng. Câu chuyện có vẻ như vầy. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Có gì để thanh minh. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Chắc hôm nay có việc gì. Giấc mơ cũ rồi mà. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Mình không bao giờ thả.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.