Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Sáng nay chép bài một tí.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Tôi lẳng lặng ra về.