Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Hồn nhiên đến đáng thương. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Cảm giác như không thể lành lại được.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Tiếng máy của mình đã tắt.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.