Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Người lớn thì thật xa lạ. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Và bạn có quyền viết cái bạn viết.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Cũng có cớ để thôi viết.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.