Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.