Giọng ca của chúng giúp hút bớt nước trong hồ. "Thật là một thứ bụi bặm nhớp nháp, khó chịu!" - mọi người càu nhàu. Nếu trong vòng năm ngày nữa mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này thì chắc hẳn là ông đã nhìn thấy rễ của nó rồi.
- Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại cho lát nền khu gạch? Và việc này thì cần phải có thời gian. Nếu cháu sẵn sàng sẻ chia, cháu sẽ nhận được nhiều hơn thế nữa.
Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra. Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này, chỉ mất vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi. - Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì.
May mắn sẽ luôn đến khi ta biết giữ vững niềm tin vào mục tiêu, sứ mạng và mục đích của mình. - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không? Sid đang chìm sâu trong giấc ngủ yên bình với giấc mơ hy vọng về một điều kỳ lạ sẽ đến vào ngày mai.
Sao ngươi lại còn có thể trông mong một cây bốn lá nào mọc được trên những hòn đá này nhỉ? Chắc là ngươi mất trí rồi. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. trong vườn hoa của lâu đài của Merlin.
Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm. Thôi, ngươi hãy đi đi và chớ đánh thức chúng dậy nữa. Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước.
Kỳ lạ thay, bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nới Cây Bốn Là thần kỳ sẽ mọc hay không. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi đã làm cậu buồn. Mười tuổi, tôi đã bắt đầu phải đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, đúng ngay cái hồi mà nhà cậu biến mất một cách bí ẩn.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau khiến Nott giật mình đứng bật dậy. Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất. Ta chỉ nhận nước vào mà chẳng tạo ra bất cứ dòng chảy nào lấy nước từ ta cả.
Thật nhanh chóng, Sid tìm được một nơi yên tĩnh và cách biệt trong khu rừng. Tiếng cười thơ ngây của những đứa trẻ đang đùa nghịch gần đó làm cho ông như muốn quay trở lại thời niên thiếu của mình. Tôi biết ơn ông thật nhiều.
- Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được. Khi ngừng cười, gương mặt bà nhanh chóng trở nên nghiêm nghị. Những hạt cây này bỗng tan biến đi như những bông tuyết khi chúng chạm đất.