Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Còn lại, nó mới là hư vô.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Không phải là rứt tung. Nó cùng tham gia giải với bạn. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.