Điều này sẽ chỉ làm cho người đó rối trí và nghi ngờ những gì bạn đang làm. ” Hoặc: “Anh đã bao giờ lừa dối em chưa?” và bạn nhận được câu trả lời: “Em biết anh căm ghét những chuyện như thế mà. Anh sẽ có thể (có một công việc đáng trọng) và (chăm sóc gia đình mình tốt hơn).
Đây là một ví dụ khác. Đây là thứ mà hầu hết mọi người không lưu tâm. Trong bản lý lịch này, phần nào anh sáng tạo nhiều nhất nhỉ?”
Bạn đã bao giờ gặp ai đó tại một bữa tiệc và quên mất tên người đó ngay sau khi bạn được giới thiệu chưa? Hãy tìm kiếm những dấu hiệu đãng trí và không tập trung chú ý về những việc đang diễn ra. “À, em không thật sự thấy đói, vì thế, em về nhà và xem tivi. Cũng như việc chúng ta thường tránh xa kẻ đe dọa mình, những người cảm thấy bất lợi về mặt tâm lý sẽ tránh xa người quy kết mình.
Bất kỳ ý nghĩ nào trong tâm trí người đó đều sẽ tự bộc lộ trong cuộc hội thoại ngay sau đó. Dù bằng cách nào thì bạn cũng không thể phát hiện được sự dối trá. Chúng được vạch ra nhằm làm cho người đó thú nhận sự thật.
Và thực tế đúng là như vậy. Cuốn sách cung cấp các chiến thuật phát hiện và sử dụng manh mối thường bị bỏ qua hoặc chưa được biết đến – hành vi phi ngôn từ. Câu hỏi mẫu: “Hôm nay Phó Chủ tịch tập đoàn sẽ tới đây.
Bạn không tranh luận hay thúc bách bà ấy về điều đó. Nó là một chiến lược đơn giản nhưng rất hiệu quả để tránh bị lừa gạt. Hầu hết chúng ta đều biết bài kiểm tra Rorschach, một loại trắc nghiệm tâm lý do nhà phân tâm học người Thụy Sỹ Hermann Rorschach sáng tạo năm 1921.
Viên đạn bạc này làm không khí nóng lên một chút. Lưu ý rằng phương trình thay đổi trong hai kịch bản này. Bạn muốn tạo ra một môi trường trong đó lý do duy nhất khiến người đó có tâm lý như vậy là họ đã làm điều gì đó sai trái.
Khi bạn không thể thay đổi thực tế của một người để khai thác sự thật, hãy thay đổi cách người đó nhìn nhận thực tế. “Tôi đang nghĩ cách rủ Rhonda. Vì em vẫn còn giữ chìa khóa của anh nên họ cũng muốn gặp em đấy.
Khi trách nhiệm được chia cho nhiều người thì động lực để hành động không còn nữa. Có thể, tôi đang làm to chuyện hơn bản chất sự việc. Với một trong những nhân viên này, hãy để cuộc trò chuyện ngẫu nhiên chuyển sang vấn đề ăn cắp và nói: “ồ, tôi biết rõ ngay từ đầu chuyện gì đang xảy ra.
Đôi khi chúng ta nói một điều gì đó trong khi ý chúng ta lại muốn nói điều khác. Nếu bạn nghe thấy câu: “Cậu ấy có vấn đề về hôn nhân, nhưng chuyện công việc mới của vợ cậu ấy thì không có gì. Những người có thiên kiến cố gắng bắt kịp câu trả lời “đúng” và điều này mất nhiều thời gian hơn là chỉ việc đưa ra câu trả lời trung thực.