Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Tóm lại là không được bi quan. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.