Tôi không thể an phận với một cuộc sống nghèo khổ, chỉ biết háo hức nhìn những người khác hưởng thụ cuộc sống. – Bansir đáp lại một cách u sầu. Người đàn ông vừa nói xong liền ngồi xuống, bỗng có một người khác lên tiếng:
Tôi còn phải chăm lo cho cuộc sống vợ tôi nữa. Vừa mỉm cười khoát tay chào những thực khách khác ở trong quán, Dabasir vừa nói với Tarkad: "Ngày ấy, tôi vẫn còn rất trẻ và đi làm thuê giống như các anh.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thất vọng khi nghe bà ấy nói: - Họ cũng đẹp đẽ, mạnh khỏe như chúng ta. Và một trong những người khách đó không ai khác hơn chính là ông nội của cháu, ông Arad Gula.
Tôi tin tưởng rằng, mình có quyền thụ hưởng tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Và rồi, tôi bị cuốn hút vào những cái áo choàng đẹp, sang trọng ở ngoài chợ nên đã bỏ tiền ra mua hai cái cho tôi và vợ tôi. Tôi nhìn vào khoảng không trước mắt.
Tôi gượng đứng dậy, mặc cho hai chân chỉ muốn khuỵu xuống. Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ. Các bạn hãy chú ý lắng nghe và thảo luận về những điều tôi sẽ nói sau đây để có thể hiểu những bài học này một cách thấu đáo.
Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa. - Ồ! Vậy mà tôi đã không nghĩ ra. Bởi trên thực tế, không ai có thể phủ nhận rằng sự dồi dào về vật chất có thể làm cho đời sống con người trở nên tốt đẹp hơn.
Tình cờ, tôi gặp một người nông dân trung niên đang đi loanh quanh, có vẻ như rất sốt ruột và lo lắng vì một điều gì đó. Megiddo tiến đến và hỏi về công việc trang trại, mùa màng của ông ta, rồi sau đó thuyết phục ông ta rằng, mình là một người rất thành thạo công việc đồng áng. Hãy nhìn ra xa một chút, cháu sẽ nhìn thấy lờ mờ những bức tường thành của Babylon.
Nó có vẻ rất có lý! Vì vậy, tôi quyết định làm thử. Từ lâu đài của nhà vua, Rodan, người thợ rèn giáo mác của vương quốc Babylon, hớn hở điều khiển con ngựa chạy như bay về nhà. "Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau".
Điều này cũng đã chấm dứt tình bạn của bò và lừa". Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tại sao chúng ta không thể chia sẻ sự may mắn, sự giàu có với những người đang sở hữu nhiều vàng bạc nhỉ?
Sira, người vợ cả và là người lớn tuổi nhất, yên lặng nhìn tôi nhưng không biểu lộ một cảm xúc gì. Ông ấy đã thế chấp tất cả đất đai và gia súc để có vốn hỗ trợ cho việc kinh doanh của con trai mình. - Này anh Rodan ơi! Đây là một việc đáng để bàn bạc đấy, và anh rất khôn ngoan khi đến trao đổi ý kiến với tôi.