Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào? Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác. Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó.
Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi. Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy.
Chúng tôi vô cùng kinh khủng. Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước.
Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi. Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.
Vừa đây, một người cộng sự với tôi có đến Boston, để Dự một buổi học y khoa kỳ lạ nhất thế giới. Họ bàn cãi rất nhiều mà quyết định rất ít. Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi.
Tôi đã đi bộ hàng ngàn cây số để tiết kiệm mỗi lần một vài xu tiền xe, giầy thì lủng đế mà quần thì vá đũng. Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược. Nếu bạn muốn hiểu rõ điều ấy xin bạn lại tiệm sách mua cuốn: Bạn và sự di truyền của Amran Schinfield.
Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie. Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm".
Ông này là giáo sư dạy về thần học ở Đại học đường Edingburgh được nổi danh nhất. Charles Luckman, hội trưởng công ty Pepsodent mỗi năm bỏ ra hàng triệu Mỹ kim trong công việc quảng cáo. Nhưng nếu Andrew sống lại sau khi chết ít lâu, ông sẽ bất bình thấy người bà con đó thoá mạ ông.
Nếu tôi biết cách giải quyết những nỗi lo về tài chính của mỗi người thì tôi đã không viết cuốn này mà đã ngự tại Bạch cung, ngay bên Tổng thống rồi. Hồi mới bắt đầu dạy môn nói trước công chúng tại hội Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Nữu Ước, ông thấy cần phải chỉ cho học sinh của ông - hầu hết là những người có địa vị quan trọng trong đủ các ngành hoạt động xã hội - cách thắng ưu tư và phiền muộn. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.
Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20. Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống.