Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Mọi thứ vẫn như thế. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Người bảo đời là một bát sơri.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.