Phố phường quanh nhà lại bình thường. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Còn quá nhiều điều để viết. Nhưng lí trí không cho phép.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Nhưng lại thấy buồn nôn. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.