Là một trong những nhân vật nổi tiếng ở Washington, hôm nọ anh được mời đến nói tại bữa tiệc Bnai Brith của cộng đồng Do Thái (Shirley vốn là người Do Thái Orthodox). Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình. Đối với nhiều người, trò chuyện với những người nổi tiếng là một thách thức khó khăn. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Tuy hoạt động chủ yếu trong ngành giải trí và truyền thông, nhưng Bob cũng có tài đàm phán hết sức thuyết phục. Như vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng. Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần.
Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì người ngồi cạnh bạn. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language).
Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt!
Tôi càng gây chú ý hơn khi nói những lời quả quyết: Và một điều nữa, nếu chúng ta nghe theo những lời của ngài Sullivan, nếu chúng ta chú ý những tấm biểu đồ, tranh ảnh minh họa và làm theo những gì ông ta nói, và nếu mọi việc diễn ra đều như ý thì nạn phạm pháp sẽ bị bật ra khỏi nước Mỹ. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không? Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng.
Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì. Lỗi là ở chính chúng ta.
Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó. Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng.
Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn. Nêu ra một câu hỏi hay chưa đủ, phải hỏi như thế nào đó để người nghe sẵn sàng bộc bạch câu trả lời chân thật nhất. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó.
Khi Thế vận hội mùa đông năm 1994 đang diễn ra, đi đâu người ta cũng xôn xao bàn tán về cặp vận động viên Tonya Harding-Nancy Kerrigan. Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng chia sẻ với những gì người đối diện nói. Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười.