Trốn học mà để bị nói. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Tôi biết ông rất yêu vợ. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Tôi về, cũng đỡ in ít. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Thấy mặt mình mát lạnh. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Giữa đầm lầy thông tin. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Rút kinh nghiệm nhé con. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Và như thế, em hiện hữu. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.