Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Thế thì anh không dám. Ông hãy trả lời có hay không. Chắc hôm nay có việc gì.
Nhiều điểm rất giống tôi. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.