Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.